- Biển số
- OF-10478
- Ngày cấp bằng
- 2/10/07
- Số km
- 3,297
- Động cơ
- 565,104 Mã lực
- Nơi ở
- Funs Team
- Website
- www.otofun.net
Thưa các kụ,
Hàng ngày chúng ta tham gia giao thông, gặp không ít những trường hợp, những tình huống bất ngờ và mới lạ, dù lớn hay nhỏ, dù vui dù buồn ... rất muốn nói ra nhưng lại không muốn làm một thớt mới.
Vì vậy, em lập thớt này mong muốn đây có thể là một cuốn nhật ký hàng ngày để các kụ có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cũng như xả stress khi tham gia giao thông.
Lưu ý các kụ chỉ phản ánh các câu chuyện có thật của bản thân và chỉ liên quan đến giao thông thôi ạ.
Mở đầu, em cũng có đôi câu chuyện trong ngày hôm nay:
Chuyện thứ nhất :Bực mình
Hôm nay 27 tết em đưa vợ con về quê biếu quà tết ông bà nội,đi không sao, lúc quay về thì phải bò lên dốc để đi ra Láng Hòa lạc.
Vì dốc hẹp chỉ vừa 1 xe, vì thế trên đỉnh dốc có bác xe 29 chỗ phải dừng lại đợi em leo lên thì mới xuống được, đang bò ngon trớn tới đỉnh dốc thì 2 bạn thanh niên ngược chiều phi xe máy tới, em lại phải mở cua để tránh cả xe khách lẫn 2 bạn chấp nhận chém lốp.
Ấy vậy mà, bạn thanh niên ngồi sau đập đánh huỵch phát vào gương khiến gương của em cụp xuống.Rất bất ngờ vì hành động trên bởi khoảng cách giữa các xe là rất tốt, không cản trở cũng như gây nguy hiểm gì.
Máu dồn lên não, biết 2 bạn này gây sự, em hạ kính xuống hỏi rất nhẹ nhàng là : Anh làm gì vậy ?
Bạn ngồi sau đáp : Thấy vướng nên cụp vào ? có vấn đề gì không ?
Vợ em đoán được chương trình nên bảo em thôi nhịn đi...vì sắp tết.
Em ức quá kéo kính lên, từ từ di chuyển, qua gương em vẫn thấy hai bạn đứng im khá lâu nhìn em đắm đuối chực quay xe đuổi theo cà khịa tiếp.
Cũng may mắn là hai bạn đấy thương em mà không quay lại, không thì tết này lại là một cái tết buồn như năm ngoái. Vì nói thật, chỗ va chạm cách nhà em không xa, chỉ ít phút là tuơng quan lực lượng lẫn độ máu sẽ hơn hẳn 2 bạn kia.
"Ranh" ngôn nói cấm có sai: một điều nhịn bằng chín điều nhục, nhưng nghĩ tới con cái và cái tết sắp đến thì tất cả đều chấp nhận được hết các kụ ạ.Ức chế lắm, điên lắm nhưng phải kìm nén lại không thì nhỡ mất tương lai, giờ đây ngẫm lại em thấy mình sợ vợ là chuẩn. hì.
Câu chuyện thứ 2 :Vui lây
Lại liên quan đến cái dốc, nhưng cái này nó ở Hoàng Hoa Thám khu 7.2ha Vĩnh Phúc.
Tầm chiều, dòng người hối hả sắm tết, cỏ cây hoa lá tràn ngập con đường Hoàng Hoa Thám, ùn tắc kéo dài.
Em từ khu 7.2 ra bò ra Hoàng Hoa Thám qua một con dốc, đường đã nhỏ thì chớ, 2 bên đường các hộ kinh doanh để xe máy nghênh ngang chả có ý có tứ gì cả.
Bò gần lên đỉnh dốc thì chiều ngược lại bị khựng khiến cả 2 chiều chết dí tại chỗ không nhích nổi,nguyên nhân là vướng chiếc xe máy của cửa hàng vàng bạc ,thằng chủ xe thì ngồi rung đùi mặc cho còi xe bóp liên hồi báo hiệu dắt xe áp vào hè.
Nó vẫn cứ mặc kệ! bỗng một bác đi xe máy phía trước dựng chân chống xe máy xuống chạy ra nhấc cái xe đang đỗ tai ngược gọn vào hè để giải phóng cho chiều ngược lại, thế là cả đoàn tiếp tục đi tiếp.
Mừng vì không phải chịu tắc đường, mừng hơn nữa khi người đàn ông tự nguyện dựng lại cái xe thay cho chủ vô ý thức của nó để giải phóng cho cả đoàn xe.Một việc nhỏ nhưng thể hiện ý thức tham gia giao thông của người đó là rất cao.
Em thầm nghĩ : Phải chăng người đó là một Ofer ? Thấy lòng vui vui...
Mời các kụ kể tiếp câu chuyện của mình ....
Hàng ngày chúng ta tham gia giao thông, gặp không ít những trường hợp, những tình huống bất ngờ và mới lạ, dù lớn hay nhỏ, dù vui dù buồn ... rất muốn nói ra nhưng lại không muốn làm một thớt mới.
Vì vậy, em lập thớt này mong muốn đây có thể là một cuốn nhật ký hàng ngày để các kụ có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cũng như xả stress khi tham gia giao thông.
Lưu ý các kụ chỉ phản ánh các câu chuyện có thật của bản thân và chỉ liên quan đến giao thông thôi ạ.
Mở đầu, em cũng có đôi câu chuyện trong ngày hôm nay:
Chuyện thứ nhất :Bực mình
Hôm nay 27 tết em đưa vợ con về quê biếu quà tết ông bà nội,đi không sao, lúc quay về thì phải bò lên dốc để đi ra Láng Hòa lạc.
Vì dốc hẹp chỉ vừa 1 xe, vì thế trên đỉnh dốc có bác xe 29 chỗ phải dừng lại đợi em leo lên thì mới xuống được, đang bò ngon trớn tới đỉnh dốc thì 2 bạn thanh niên ngược chiều phi xe máy tới, em lại phải mở cua để tránh cả xe khách lẫn 2 bạn chấp nhận chém lốp.
Ấy vậy mà, bạn thanh niên ngồi sau đập đánh huỵch phát vào gương khiến gương của em cụp xuống.Rất bất ngờ vì hành động trên bởi khoảng cách giữa các xe là rất tốt, không cản trở cũng như gây nguy hiểm gì.
Máu dồn lên não, biết 2 bạn này gây sự, em hạ kính xuống hỏi rất nhẹ nhàng là : Anh làm gì vậy ?
Bạn ngồi sau đáp : Thấy vướng nên cụp vào ? có vấn đề gì không ?
Vợ em đoán được chương trình nên bảo em thôi nhịn đi...vì sắp tết.
Em ức quá kéo kính lên, từ từ di chuyển, qua gương em vẫn thấy hai bạn đứng im khá lâu nhìn em đắm đuối chực quay xe đuổi theo cà khịa tiếp.
Cũng may mắn là hai bạn đấy thương em mà không quay lại, không thì tết này lại là một cái tết buồn như năm ngoái. Vì nói thật, chỗ va chạm cách nhà em không xa, chỉ ít phút là tuơng quan lực lượng lẫn độ máu sẽ hơn hẳn 2 bạn kia.
"Ranh" ngôn nói cấm có sai: một điều nhịn bằng chín điều nhục, nhưng nghĩ tới con cái và cái tết sắp đến thì tất cả đều chấp nhận được hết các kụ ạ.Ức chế lắm, điên lắm nhưng phải kìm nén lại không thì nhỡ mất tương lai, giờ đây ngẫm lại em thấy mình sợ vợ là chuẩn. hì.
Câu chuyện thứ 2 :Vui lây
Lại liên quan đến cái dốc, nhưng cái này nó ở Hoàng Hoa Thám khu 7.2ha Vĩnh Phúc.
Tầm chiều, dòng người hối hả sắm tết, cỏ cây hoa lá tràn ngập con đường Hoàng Hoa Thám, ùn tắc kéo dài.
Em từ khu 7.2 ra bò ra Hoàng Hoa Thám qua một con dốc, đường đã nhỏ thì chớ, 2 bên đường các hộ kinh doanh để xe máy nghênh ngang chả có ý có tứ gì cả.
Bò gần lên đỉnh dốc thì chiều ngược lại bị khựng khiến cả 2 chiều chết dí tại chỗ không nhích nổi,nguyên nhân là vướng chiếc xe máy của cửa hàng vàng bạc ,thằng chủ xe thì ngồi rung đùi mặc cho còi xe bóp liên hồi báo hiệu dắt xe áp vào hè.
Nó vẫn cứ mặc kệ! bỗng một bác đi xe máy phía trước dựng chân chống xe máy xuống chạy ra nhấc cái xe đang đỗ tai ngược gọn vào hè để giải phóng cho chiều ngược lại, thế là cả đoàn tiếp tục đi tiếp.
Mừng vì không phải chịu tắc đường, mừng hơn nữa khi người đàn ông tự nguyện dựng lại cái xe thay cho chủ vô ý thức của nó để giải phóng cho cả đoàn xe.Một việc nhỏ nhưng thể hiện ý thức tham gia giao thông của người đó là rất cao.
Em thầm nghĩ : Phải chăng người đó là một Ofer ? Thấy lòng vui vui...
Mời các kụ kể tiếp câu chuyện của mình ....